Quyển 1 : Cầm cuốc vườn thu tự dời đến
Chương 20 : Tướng quân thiên kim (1)
Tác giả : Tần Thập Lục
Dịch : Bích Lam
Hạ Tiểu Mãn hận không thể mọc thêm đôi cánh bay thẳng về phòng, lập tức lăn vào ổ chăn ngủ, bước chân liền sải rộng hơn chút, nhanh hơn một chút, trên đường còn cảm thấy may mắn, may là thời không này không lưu hành bó chân nhỏ, nếu không sao có thể đi nhanh được thế này.
Hồi Hương nghe chủ tử nói về phòng mà vẫn chưa phản ứng lại, nhìn thấy nàng sải bước nhanh ra ngoài mới vội vã theo sau. Vẫn đang ở gần phòng chính, Hồi Hương không dám gọi nàng, vốn định đi nhanh hai bước để kéo áo nàng hỏi rõ, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay chủ tử nhà nàng lại đi nhanh như vậy, nàng thế nào cũng không đuổi kịp.
Khó khắn lắm mới về tới phòng, Hồi Hương ngẩn đầu định gọi một tiếng thì đã thấy Hạ Tiểu Mãn dang hình chữ đại ở trên giường. Nàng như con mèo lười cọ cọ, cũng không ngẩn đầu, chỉ huơ huơ tay ậm ừ : “ Ta muốn ngủ…”
Đậu Khấu vốn ở trong phòng, không biết chuyện gì, nhìn thấy chủ tử vừa tiến vào liền nằm rạp trên giường, cũng không dám hỏi, sợ sệt túm Hồi Hương, ánh mắt dò hỏi. Hồi Hương thật bất đắc dĩ.
Chủ tử sau khi tỉnh lại, trên người liền mang một cỗ khí thế uy nghi, rõ ràng là ôn hòa nói chuyện lại khiến người ta cảm thấy nghiêm nghị, Hồi Hương lời nói việc làm trong lúc đó cũng tự giác thêm cẩn thận. Ai mà biết chủ tử đột nhiên bày ra tính khí trẻ con như vậy, khiến cho Hồi Hương dở khóc dở cười. Nàng đến bên giường, nhè nhẹ lay Hạ Tiểu Mãn : “ Hảo chủ tử của em, nếu như muốn ngủ thì ngài cũng phải tháo tóc thay y phục đã chứ.”
Hạ Tiểu Mãn mới nhớ đến đây là cổ đại, vấn tóc cài trâm, chứ không phải là đầu tóc xoăn như trước, không cần chải chuốc cứ trực tiếp ngủ. Vô cùng không tình nguyện ngồi dậy, mắt cũng không muốn mở, liền bắt đầu gỡ tóc.
Hồi Hương đến hỗ trợ, tháo trâm cài, thay y phục, Đậu Khấu mang khăn giúp hạ Tiểu Mãn lau mặt. Hạ Tiểu Mãn nhớ đến hôm nay trang điểm nhẹ, liền cự tuyệt, trực tiếp đi qua rửa mặt.
Khi Hồi Hương buông màn xuống, Hạ Tiểu Mãn mơ mơ màng màng giao phó ba việc : thứ nhất, Niên Lượng đã lên tiếng rằng ban ngày nàng không cần phải “ trực ban”, thế nên trước khi nàng tỉnh dậy đừng nên đánh thức nàng; thứ hai, nếu có thể thì phân phó nhà bếp nấu nước nóng, nàng muốn tắm sau khi thức dậy; thứ ba, nàng muốn nghe chuyện về Võ thị, để Hồi Hương kể tất cả cho nàng nghe.
Hạ Tiểu Mãn thật tình mệt muốn chết, ngủ ngon một giấc tỉnh lại đã là giờ thân ba khắc ( buổi chiều bốn giờ kém mười lăm ). Hồi Hương định đi truyền thiện, nhưng vì không phải giờ cơm, phải chờ phòng bếp nổi lửa nấu cơm, Hạ Tiểu Mãn ngại đợi lâu, hơn nữa cũng gần đến bữa tối, liền gọi Hồi hương lại hỏi xem có món điểm tâm gì chống đói hay không. Sau đó nàng đấm đấm lưng, tập trung khí lực đi rửa mặt.
Hồi Hương mở tủ lấy ra một chiếc hộp dựng thức ăn, bên trong có vài món điểm tâm, mang đến cho Hạ Tiểu Mãn xem qua. Hạ Tiểu Mãn nhìn thấy có hai tầng điểm tâm nhỏ, vuông vuông tròn tròn, lại không tinh xảo xinh đẹp như mấy món trong buổi “ tụ hội thăm bệnh” lúc nãy. Nhưng chỉ là để lấp bụng nên cũng chẳng cần quan tâm đẹp xấu làm gì, có thể ăn no mới là quan trọng.
Tuy nhìn không đẹp mắt lắm, nhưng hương vị cũng không tệ, rất nhanh, ba bốn miếng điểm tâm liền trôi xuống bụng, nàng súc miệng rồi phân phó Hồi Hương chuẩn bị tắm rửa. Hồi Hương vội thúc giục thô sử bà tử mang nước ấm vào.
Tuy chỉ là thùng tắm bằng gỗ thông thường, cũng làm Hạ Tiểu Mãn vui vẻ nửa ngày. Nàng luôn yêu thích trên tivi diễn cảnh tắm trong thùng gỗ đầy cánh hoa, giờ không có cánh hoa, nhưng chỉ cần có thùng gỗ là nàng đã hài lòng. Vừa vào trong nước ấm nàng liền cảm thấy toàn thân vô cùng thư thái. Đậu Khấu cầm xơ mướp giúp nàng lau người, Hồi Hương lại lấy bồn gỗ gội đầu cho nàng.
Đây thật là đãi ngộ dành cho khách quý, khó trách mọi người đều muốn làm chủ tử, Hạ Tiểu Mãn híp mắt hưởng thụ.
Hồi Hương lực tay vừa phải giúp nàng xoa đầu, nhẹ nhàng dò hỏi : “ Chủ tử sáng nay sao không lưu lại bên cạnh Lục gia liền trở về rồi?”
Hạ Tiểu Mãn nói: “ Niên….à, Lục gia, ngài bảo ta trở về ngủ, nói ban ngày không cần qua hầu hạ.”
Hồi Hương len lén thở dài, lại nói : “ Rốt cuộc là Lục gia quan tâm chủ tử, xem ra ngày lành của chủ tử đã đến gần rồi. Vừa rồi lúc ngài ngủ, Nhị phu nhân đến xem Lục gia, kêu nô tì đến hỏi ngài thân thể, lại phân phó nô tì tận tâm hầu hạ ngài, thiếu thứ gì có thể sang bên kia nói. Khi nô tì đi ra, Thải Thúc lặng lẽ nói cho nô tì, vốn là Nhị phu nhân muốn gọi ngài qua, nhưng Lục gia nói ngài ngủ không cho đánh thức ngài, nên mới gọi nô tì qua hỏi. Đây chẳng phải là được ngài ấy quan tâm sao!”
Hạ Tiểu Mãn cong khóe miệng, được rồi, vốn cảm thấy “ nguyên bản” bất hạnh chính là do Niên Lượng tạo nên, hiện giờ Niên Lượng là chịu hộ nàng, nàng cũng nên nể tình mà chấp nhận đi.
Hồi Hương thấy nàng vui vẻ, liền rèn sắt khi còn nóng nói : “ Chủ tử đừng trách nô tì lắm miệng, trước kia dù ngài không phải suốt ngày dính lấy Lục gia, cũng không phải là thờ ơ như hai ngày này. Nô tì nghĩ hiện giờ Lục gia vẫn đối ngài vô cùng tốt, nếu ngài làm ngài ấy bực, quay đầu lại giận ngài…..”
Hồi Hương cũng không phải lần đầu bóng gió nói những lời này, nói một lần so một lần rõ ràng, có thể thấy là “ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”. Hạ Tiểu Mãn không phải là không hiểu sự lo lắng của nàng, nhưng lại vô pháp đáp lại. Tuy nay đối Niên Lượng không có ác cảm, nhưng hảo cảm cũng lại không, hơn nữa đối với nàng, Niên Lượng vẫn là người xa lạ. Cho dù là muốn nhiệt tình, cũng không thể nhiệt tình ngay lập tức, đừng nói chi thân cận. Nhất là nghĩ đến mục đích thân cận kia, nàng liền buồn nôn, nàng cũng không muốn thay thế “ nguyên bản” đi yêu hắn, vậy hà tất phải lấy lòng!
Nàng hừ một tiếng, lại chẳng biết nói gì, cuối cùng lại ném một câu: “ Thuận theo tự nhiên đi”
Hồi Hương sốt ruột, thốt một câu : “ Dù thế nào, chủ tử trước tiên phải muốn có hài tử mới tốt….”
Hạ Tiểu Mãn trong lòng xem thường, lời này sao thể nói, đừng nói nàng muốn hay không, chính là nhìn thân thể Niên Lượng, có thể sống là may, còn hài tử, hừ.
Hồi Hương thấy nàng lạnh mặt, trong lòng cũng hoảng, nhưng đều đã nói ra, không bằng đem lời nói hết, nghĩ xong lại lấy can đảm nói : “ Nô tì là thay chủ tử sốt ruột, dù sao phải có hài tử mới tốt… mới có thể đứng vững. Sau khi Thanh Hòe có thân mình, không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm Lục gia bên cạnh vị trí, nếu có người trước mang hài tử chẳng phải sẽ áp quá chủ tử một đầu.”
Hạ Tiểu Mãn nhắm mắt hừ lạnh, vẫn nói câu kia : “ Thuận theo tự nhiên đi.”
Hồi Hương đã hết cánh, chỉ khẽ thở dài, không khí trong phòng có chút cứng ngắt, nàng nghĩ đến chủ tử muồn nghe chuyện của Ngũ nãi nãi, bèn dời đề tài: “ Lúc nãy Nhị phu nhân muốn lưu lại bữa trưa, lão phu nhân lại cho người đến gọi đi. Nô tì nghe nói, lão phu nhân mang Nhị phu nhân cùng Tứ phu nhân tiến cung rồi.”
“ A, không phải nói ngày mai đi sao?” Hạ Tiểu Mãn không nhịn được cười “ Thế nào lại…binh quý thần tốc?”
Hồi Hương nói : “ Cũng do Ngũ nãi nãi lại náo loạn. Nghe nói, Ngũ nãi nãi mang tiểu thiếu gia, tiểu thư, chất một xe hòm xiểng, theo cửa tây ra phủ. Gã sai vặt ở của tây tiến lên hỏi một câu lền trúng hai cái tát, đi ngăn cản hay báo tin đều bị thị tì đi theo Ngũ nãi nãi đánh tới tấp. Ngũ nãi nãi liền cứ thế mang người mang đồ ra khỏi phủ. Lão thái quân cả giận, người ở cửa phía tây đều bị đánh bản tử, sợ là lão thái quân lo Ngũ nãi nãi về nhà nói bậy, Võ phu nhân lại đi ngự tiền nháo, nên mới vội mang hai vị phu nhân tiến cung.”
Hạ Tiểu Mãn há hốc mồm, quả thật là không có bưu hãn, chỉ có càng bưu hãn, Ngũ phu nhân này cũng là nhân vật đặc biệt! Nàng vô cùng kinh ngạc nói : “ Ngũ gia rốt cuộc là gia đình thế nào? Tay nắm binh quyền? Quyền khuynh triều dã? Lại dưỡng ra nữ nhi lớn lối như vậy!!”