Ánh trăng chiếu Phượng Loan điện 1
Tác giả : Thông Minh Đích Tiểu Phong Tử
Dịch : Bích Lam
“Hoàng thượng với nương nương hôm nay đại hôn, vì nương nương là hoàng hậu thứ hai, theo quy củ không cần nhiều lễ tiết phức tạp. Càng đơn giản càng tốt, đón nương nương tiến cung an bài ở đây là được rồi. Nhưng lúc trước đã có hạ chỉ, mọi người cùng kính chúc. Hôm nay trong cung cũng có lệnh cho các đại quan không phải thượng triều. Trong thái y viện, tất cả các thái y đều được nghỉ, ngoại trừ Mông thái y. Mà người của Ý phi cũng truyền thái y nên Mông thái y di qua bên đó rồi!” Lưu Châu không hài lòng hậm hực nói.
“ Ý phi nương nương chỉ là phi tử, nương nương chúng ta là hoàng hậu, có lý nào phi tần lại lớn hơn hoàng hậu chứ?” Lưu Ly giọng điệu vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn Lưu Châu đang lộ rõ vẻ gấp gáp.
“Lưu Ly, ngươi tại sao lại không tin ta! Ta đương nhiên cũng nói như vậy với ông ta, nhưng mà Mông thái y nói……………” Lưu Châu gấp đến muốn nhảy lên.
“ Hoàng hậu nương nương, không hay rồi!” Bỗng nhiên một giọng nói hốt hoảng vang lên, một tiểu thái giám vốn gác cổng chạy vào quỳ sụp xuống.
“ Tiểu Phúc Tử, chủ tử vẫn chưa gọi, ngươi vì sao dám tiến vào? Quy tắc trong cung ngươi đều quên rồi sao?” Bảo Nghi sầm mặt, lạnh lùng quát.
“ Cô cô, hoàng hậu nương nương, nương nương, xảy ra chuyện lớn rồi!” Tiểu Phúc Tử trên mặt đẫm mồ hôi, mắt nhìn Bảo Nghi sao đó chuyển sang tôi, tận lực cúi thấp đầu thưa.
“ Không hay rồi, không hay rồi, hoàng hậu nương nương, lần này đúng là chuyện lớn rồi.” Bỗng nhiên tổng quản thái giám Chu Tuy Tài vội vã đi đến, phía sau còn có hai tiểu thái giám.
Bảo Nghi sắc mặt nhất thời trầm xuống. Tôi hốt hoảng rụt vai, trên mặt tràn đầy kinh ngạc
“ Chu công công, rốt cuộc là chuyện gì, khiến cho các ngươi lao sư động chúng, hốt ha hốt hoảng? Hoàng hầu nương nương đang không khỏe, các ngươi từ từ nói.” Không đợi tôi mở miệng, Bảo Nghi đứng một bên lên tiếng.
“ Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, hoàng thượng vốn là chuẩn bị khởi giá đến Phượng Loan điện, nhưng mà…..” Chu Tuy Tài ngập ngừng do dự, lúc này xung quanh lặng ngắt, chỉ có tiếng gió đêm gào thét.
“ Đến cuối cùng là phát sinh việc gì, không thể chỉ nói một nửa rồi dừng như vậy! Có gì thì mau nói, nơi này cũng chẳng có người ngoài.” Tôi chậm rãi nói.
Sự việc cứ liên tiếp xảy ra, cho dù tôi đây tính tình tốt đến mấy, đứng trước một nùi nghi vấn cũng khó mà kiềm chế được. Đầu lại căng trướng, tôi thật sự sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.
“ Không biết…bởi vì sao mà tì nữ của Ý phi lại đứng ở đoạn đường hoàng thượng đi đến.” Giọng nói Chu Tuy Tài vô cùng vang vọng, như tiếng chuông dội vào lòng khiến tôi không ngừng run rẩy.