Hoa cẩm chướng_chương 18

Tiêu chuẩn

Quyển 1 : Cầm cuốc vườn thu tự dời đến

Chương 18 : Quần phương tụ hội  (2)

Tác giả : Tần Thập Lục

Dịch : Bích Lam

Hạ Tiểu Mãn đã sớm dài cổ ngóng xem ai tiến vào, khi bức màn vén lên, nàng cẩn thận đánh giá người đó. Vị Ngũ nãi nãi này mày rậm mắt to, dáng người cao cao, tuy mặc váy dài thướt tha nhưng cả người vẫn tràn đầy anh khí hiên ngang. Hạ Tiểu Mãn không nhịn được thầm khen, lớn lên rất khá, có khí chất của nữ tướng quân, tiếc là ở trong thâm trạch này, nếu là trên chiến trường thì tám phần sẽ là một tướng lĩnh mạnh mẽ….tất nhiên hiện tại cũng đã rất mạnh mẽ, bất kể là lời nói hay thái độ…..

Ngũ phu nhân Võ thị bước vào phòng, hoàn toàn không để người trong phòng vào mắt, hất tay của Tam phu nhân, trực tiếp ném văng bà ta sang một bên, may mà hai vị di nãi nãi bên cạnh đỡ được, nếu không đã bị té nhào. Võ thị nhìn bà ta lảo đảo ngả nghiêng, lạnh lùng nói :  “ Mới sáng sớm tinh mơ, bà bà đây là đang kiểm tra võ nghệ của con dâu sao?”

Tam phu nhân tức đến không nói nên lời, Tứ phu nhân bên cạnh chớp thời cơ nói : “ Ngũ lang tức phụ, còn không mau đến thỉnh an lão thái quân?”

Trên mặt Võ thị nở nụ cười thật kinh khủng, nhóm di nương chung quanh đều thối lui, cứng rắn nhường đường cho nàng ấy. Võ thị ung dung đi qua, đến trước mặt lão phu nhân phúc thân thi lễ : “ Lão thái quân vạn phúc.”

Lão phu nhân liếc mắt, cũng không gọi nàng đứng lên, chỉ chậm rãi nói : “ Ta thì có phúc khí gì chứ?”

Võ thị là đánh tiến vào, hiển nhiên không sợ xé rách mặt, tự mình đứng lên, thu hồi tươi cười, chỉ chỉ Niên Lượng nói : “ Lão thái quân tự nhiên có phúc, ngay cả Lục đệ nhà ta cũng có phúc.Trận bệnh này của hắn, cả nhà đều cuống lên, mang từng đống lớn bạc đi thỉnh thần tiên, hắn chẳng lẽ nào không có phúc?! Ngũ ca tốt của hắn a, mang trâm cài trên đầu ta đi đổi ngàn năm nhân sâm cho đệ đệ giữ mạng, có dạng ca ca tốt này, hắn làm sao mà không có phúc?!”

Lão thái quân lạnh lùng nhìn nàng ta, nhưng cũng không tiếp lời, chỉ quay sang nói với Tứ phu nhân : “ Ta thật không biết, trong nhà đã nghèo túng đến mức phải dùng đến đồ cưới của con dâu?”

Tứ phu nhân vừa giận vừa phiền, sắc mặt đỏ lên, lại không thể cùng tiểu bối cãi cọ, Tứ nãi nãi ở bên cạnh nhìn thấy, vội đi đến vuốt vuốt lưng Tứ phu nhân, cười nói với lão phu nhân : “ Lão thái quân minh giám, không nói cái khác, chỉ trong sổ sách ở chỗ con tiền mặt cũng không dưới mấy vạn lượng, làm gì cần phải cầm đồ vật này nọ. Lại nói…”

Nàng đưa mắt sang Võ thị, tựa tiếu phi tiếu nói : “ Rốt cuộc là do tứ phòng chúng ta trông coi việc chi tiêu trong nhà, nếu có thiếu hụt, cũng là lấy từ trăm thùng đồ cưới của mẫu thân, Nhị tẩu hay là của ta, dù tứ phòng có đập nồi bán sắt cũng không có đạo lý đi hỏi đồ cưới của tam phòng! Trang sức của Ngũ đệ muội, có phải là đánh mất rồi không?”

Lão phu nhân “ ừ” một tiếng rồi nói với Tam phu nhân: “ Ngũ lang đi nội các rồi? Một lát bảo hắn đến gặp ta. Này đây quá kì quái rồi, huynh đệ hắn mắc bệnh đều dùng tiền chung trong nhà, khi nào đến lượt hắn phải mua sâm mua thuốc rồi? Hắn dù biết huynh đệ hữu cung, nhưng cũng không thể để tức phụ đến nháo rằng bị trộm trang sức, hắn quá có thể diện rồi!”

Nghe lão phu nhân giáo huấn, sắc mặt Tam phu nhân có chút khó coi, nhưng cổ tay vẫn còn âm ỉ đau, nào dám chọc đến đứa con dâu này, chỉ có thể nuốt giận không nói.

Lúc này đây Nhị nãi nãi vốn đang cụp mi thuận mắt lại lên tiếng, dáng vẻ nàng vốn mang chút khí chất thần tiên, lại nở nụ cười yếu ớt, giọng nói mềm mại, càng toát lên vẻ dịu dàng. Nàng ôn nhu nói : “Lão thái quân minh giám, Ngũ đệ tuyệt đối không phải người như vậy. Như cháu dâu thấy, Ngũ đệ muội nên trở về tìm kỹ lại, hay tra hỏi nha hoàn bà tử, cũng không thể trách oan Ngũ đệ.”

Lời này nói ra thật khách sáo, nhưng chính là chỉ Ngũ nãi nãi nói dối. Võ thị cũng không dây dưa chuyện đồ trang sức, chỉ nói đến chuyện tiền, liền lập tức cười lạnh : “ Hay cho câu hiện ngân không dưới mấy vạn lượng! Mấy năm nay bạc trong công trướng còn không phải từ cửa hàng của chúng ta kiếm ra! Tứ lão gia, Nhị gia, Tứ gia đều là quan, sao trước giờ chỉ thấy lấy bạc từ công trướng đi tặng lễ, cũng không thấy xuất ra nửa phân bạc nhập trướng? Đại lão gia ở Lý Châu đường làm quan thuận lợi, sao cũng không thấy gửi bạc về chữa bệnh cho con trai, lại bắt chúng ta bù vào? Lục gia năm nay một trận bệnh, liền lấy không chúng ta một cửa hàng, như nay Ngọc Tiên quan bên kia tiền nhang đèn năm vạn lượng cũng từ một cửa hàng khác của chúng ta lấy ra! Lục gia thì sống rồi, còn chúng ta có sống nổi hay không?! Lần này xem như thôi đi, chúng ta làm ca ca tẩu tử cũng không thể tuyệt tình, nhưng tổng không phải chuyện này, ta thấy về sau tiền bạc vẫn nên tính toán rõ ràng mới tốt.”

Tứ nãi nãi thấy sắc mặt lão thái quân không tốt, liền phản bác : “ Ngũ đệ muội thật biết nói đùa! Thứ nhất, cửa hàng là của Niên gia, ngươi chính là trông coi rồi lấy phần tiền lãi kia, lại nghĩ cửa hàng kia là của ngươi? Thứ hai, bạc trong công trướng đa phần là từ mấy cái thôn trang cùng với Niên Thọ đường nhập vào, lại biến thành nhờ mấy gian cửa hàng cung cấp nuôi cả nhà?”

Nàng đột nhiên cười, lại nói tiếp : “ Tặng lễ là có qua có lại, ngươi chẳng lẽ không thấy nhận được lễ? Lại nói năm trước ngươi làm sinh thần hai mươi tuổi, các nơi đều tặng lễ đến, ngươi cho rằng đó là dựa vào mặt mũi ngươi hay sao? Rốt cuộc cũng là nhờ vào các vị gia làm quan trên triều. Nếu nói đến thuốc của Lục đệ, ta cũng bực mình, trong nhà này ai uống thuốc, đều là trực tiếp đến Niên Thọ đường lấy, ghi vào công trướng, mời đại phu ngoài Niên Thọ đường chính là nương nương nhà chúng ta phái ngự y trong cung đến, lại khi nào lấy từ cửa hàng một văn tiền?!”

Vị Nhị nãi nãi có bộ dáng như tiên nhân kia lại ở thời khắc mấu chốt bồi thêm một câu : “ Ngọc Tiên quan đã định ra lập đàn ba bảy hai mốt ngày, nay mới có bảy ngày, thưởng bao nhiêu bạc lão phu nhân còn chưa nói ra, không biết năm vạn lượng mà Ngũ đệ muội nói là từ đâu tới, hay nghe lời đồn bậy hoặc là bị đạo nhân lừa gạt rồi…”

Tứ nãi nãi cười hì hì tiếp lời : “ Đúng nha, Ngũ đệ muội, ngươi khoản này tính thật không rõ ràng, ngươi xem lại xem?”

Hạ Tiểu Mãn trong lòng thầm khen, Nhị nãi nãi này đúng là không phải người thường, có thể đem vấn đề khó như vậy nói vô cũng uyển chuyển, mà Tứ nãi nãi phối hợp cũng không phải là ăn ý một cách bình thường, thật sự là “ tuyệt đại song kiêu” mà. Xem ra hôm nay Ngũ nãi nãi không chiếm được chút tiện nghi nào rồi, không biết lát nữa có đánh nhau hay không đây. Hai vị Nhị nãi nãi, Tứ nãi nãi này mồm mép đều vô cùng trơn tru, không biết thân thủ có tốt hay không. À, có câu rất đúng, chân nhân bất lộ tướng, bình thường trong võ hiệp người thoạt nhìn yếu đuối nhất là người có công phu cao nhất….

Nàng bên này hung phấn chờ xem đấu võ, nhưng Ngũ phu nhân người ta lại không hề có ý tứ đấu võ, mà vẫn chọn đấu văn.

Võ thị nghe hai người Tứ nãi nãi kẻ xướng người họa một bên báo trướng một bên phản bác lời nàng, tuy về lý không thể cãi lại, nhưng ngoài miệng tuyệt không thể tỏ ra yếu thế, nàng hất cằm nói: “ Đương gia tẩu tử đã nói như vậy, chúng ta liền kiểm kê đi, xem mười bảy gian cửa hàng của chúng ta một năm bỏ vào quỹ chung bao nhiêu bạc! Sáu cái cửa hàng Niên gia là do ta mở thành mười bảy cái, trong ngoài đều là tâm huyết của ta, không thể không minh bạch để người khác ăn sập như vậy!”

Tứ nãi nãi còn định nói chuyện, lại phu nhân đã khoát tay ngăn nàng lại. Lão phu nhân giận quá hóa cười, chăm chú nhìn Võ thị, lạnh lùng nói : “ Võ Nhung Nương, lời này của ngươi không cần nói qua nói lại, ngươi đánh chủ ý gì cả nhà đều biết. Bởi vì ngươi lấy cái này ra nháo, ta cũng nói cho ngươi một lần, cửa hàng, là của Niên gia, không phải của Tam phòng, cũng không phải của Ngũ lang, càng không phải của ngươi. Lão thái gia vẫn còn, lão thái bà ta đây vẫn chưa chết, không đến lượt các ngươi phân gia. Ngươi nháo như vậy là tưởng có thánh chỉ tứ hôn là Niên gia chúng ta không dám hưu ngươi?! Ngươi nếu không chịu sống yên ổn, vậy lão thái bà ta đây ngày mai liền tiến cung diện thánh, thành toàn cho ngươi là được.”

Bình luận về bài viết này